Thursday, September 1, 2011

Náo loạn ...

Ngày hôm qua con trai làm náo loạn cả khu phố yên tĩnh và làm mẹ đứng tim mấy bận.

Mẹ vừa ra trước cửa đổ rác trong máy hút bụi ra, con đứng bên trong tươi cười nhìn mẹ rất vui vẻ, rồi, tiện tay ... con vặn chốt cửa khóa trái mẹ ở ngoài luôn! Điên một cái là, lẽ ra mẹ có thể vào nhà qua cửa garage, nhưng vì trước khi bước ra ngoài, mẹ khóa cửa bên garage lại vì dạo này con đã mở được cửa bằng cách kéo tay nắm xuống, nên cái chốt bên trên mới ngăn con lại được. Mẹ sợ trong tích tắc mẹ ra ngoài đổ rác thì con lại ngã ra ngoài qua cửa garage, kết quả là, mẹ chỉ tổ tự nhốt mình ở ngoài luôn!

Mẹ đang đi chân trần, người ngợm nhếch nhác, phải chạy sang nhà cô hàng xóm thân với mẹ để mượn điện thoại gọi cho nội, nhờ nội mang giúp chìa khóa nhà sang cho mẹ.

Nội báo cáo là "chả thấy cái chìa khóa nào cả".

Mẹ lại tiếp tục lục tìm trong danh bạ điện thoại tìm thợ khóa. Xui sao cuốn danh bạ đó lại là cho Metropolitan Baltimore, ko phải nơi khỉ ho cò gáy nhà mình, thế là mẹ lại tất tả mượn nhờ internet để tìm kiếm thợ khóa trong vùng. Tìm được thợ khóa, mẹ gọi, văn phòng họ nói sẽ cho thợ gọi lại cho mẹ ngay khi họ nhận được tin nhắn. Mẹ lại chờ. Tổng cộng từ khi mẹ ra khỏi nhà cho đến lúc này, mẹ đã chạy đôn đáo từ nhà hàng xóm về nhà mình để trông chừng con không biết bao nhiêu bận. Ban đầu con vẫn vui vẻ cười với mẹ, sau thấy mẹ đi lâu quá, con bắt đầu khóc. Con bây giờ có tật, khóc là đập đầu xuống đất, hoặc dộng đầu vô cửa, ghê lắm. Mẹ đứng ngoài sốt ruột mà chẳng biết làm sao giúp con. Mẹ liếc nhìn hai cái cửa rào ngăn với cầu thang, may trời mẹ đã khóa trước đó! Mẹ thở phào, nhưng lại có nỗi lo mới vì lúc này con bắt đầu leo lên những dây cáp trên thanh vịn cầu thang. Mẹ đứng trước cửa, tay ra hiệu chỉ con hãy xoay cái nắm cửa lại, con như hiểu rằng mẹ đang dạy con làm gì đấy, cũng cố gắng, nhưng con cứ nắm cái nắm cửa giật xuống, hix. Mẹ lại cố gắng ra dấu múa tay múa chân, chỉ vào cái chốt khóa lần nữa, con cũng mò tay vào đấy, nhưng con loay hoay chẳng vặn trở lại được. Thế là con lại gào to. Lần này mẹ sốt ruột quá rồi, muốn gọi lại cho thợ khóa, nhưng lại ko biết cách tìm lại số vừa gọi, vì mẹ mượn nhờ điện thoại người ta. Mẹ lại lon ton chạy sang nhà cô ấy, thì may sao mẹ lục tìm được số vừa gọi. Mẹ gọi lại, đã 10 phút trôi qua, họ vẫn chưa gọi cho mẹ. Mẹ thúc giục họ, nói rằng mẹ có con nhỏ bị mắc kẹt trong nhà, họ phải nhanh cho người đến, thế là họ lại nói với mẹ rằng việc này mẹ phải gọi cho cảnh sát, vì họ ko thể chịu trách nhiệm cho việc ko đến kịp thời! Mẹ điên quá, nhưng mẹ cũng hiểu vị trí của họ. Mẹ rối trí, chẳng biết cách nào nhanh hơn. Rồi mẹ nghĩ, cứ gọi đi khắp nơi, ai đến trước được thì sẽ dùng người đó thôi.

Con vẫn mắc kẹt trong nhà, vẫn khóc váng lên, mẹ đứng ở nhà hàng xóm cách nhà mình cỡ 50m mà vẫn nghe tiếng con! Lần này con hiểu rằng có việc gì đó không ổn khi thấy mẹ cứ đứng ngoài hoa chân múa tay với con mà chẳng chịu vào nhà! Thế cho nên con cũng hoảng loạn ...

Mẹ gọi 911, lần đầu tiên trong đời, mẹ hồi hộp lắm. Sau khi nghe mẹ giải thích sự việc, họ hỏi mẹ ngay "trong nhà có đang nấu nướng gì không?", phù ... may là không! rồi họ lại hỏi "có thể nhìn thấy bé từ bên ngoài hay không?", may luôn, mẹ luôn có thể nhìn thấy con. Rồi khi mẹ sắp cúp máy, mẹ chợt nhớ một điều, lại nói với theo "bé đang tìm cách leo qua thanh lan can cầu thang, tôi cần cảnh sát đến thật gấp". Cô điện thoại viên trấn an mẹ "chúng tôi đã gửi tin đi, cảnh sát đang trên đường đến nhà chị."

Mẹ đi vòng xuống sân sau, hy vọng mong manh là cửa bên dưới chưa khóa, vì buổi sáng mẹ đã mở cho người lấy máy cắt cỏ mang đi. Dĩ nhiên, cửa đã khóa. Mẹ lại nhìn lên cửa hông nhà, tìm cách leo lên với hy vọng vào được, nhưng mẹ biết chắc cửa đó cũng khóa luôn, vì cả ngày mẹ không hề mở cửa đó.

Mẹ lại gọi tiếp cho nội để báo cáo tình hình. Đang nói chuyện giữa chừng thì có số điện thoại gọi đến, mẹ lại xoay qua nhận cuộc gọi ấy, vì nghĩ rằng đó là từ thợ khóa, và quả đúng như thế. Cùng lúc, một chiếc xe của cửa hiệu sửa xe vừa trờ tới để đón mẹ đi mang xe về vì đã có hẹn.

Con vẫn không ngừng la hét.

Thế là mẹ ra hiệu với người tài xế bảo chờ mẹ, rồi quay sang bảo với thợ sửa khóa chờ mẹ gọi lại, phòng khi cảnh sát đến trước, quay lại nói chuyện với nội. Vừa cúp máy xong thì xe cảnh sát cũng vừa đến.

Chú cảnh sát bước đến, nhìn thấy con trong nhà thì vui vẻ nói chuyện với con. Con thấy chú thì tò mò, tạm ngưng khóc mà giương mắt nhìn. Vài giây sau đó thì một chiếc xe chữa cháy loại to nhất cũng trờ tới!!! Ban đầu mẹ ko biết họ đến để hỗ trợ cho chú cảnh sát. Mẹ còn kêu chú ấy lui xe lại vì xe chú ấy chắn đường xe chữa lửa. Rồi lại có tiếp 3 chú cảnh sát khác bước ra, cùng với 2 chú mặc đồng phục khác, khệ nệ mang cầu thang và chuẩn bị hạ cần cẩu xuống nếu cần.

Mẹ nhìn cả một đội quân ấy mà khiếp đảm, lòng hoang mang vô cùng. Mẹ không ngờ họ đến nhanh như thế. Mẹ cũng không ngờ họ đông đúc hùng hậu như thế, vì ban đầu mẹ nghĩ, chỉ cần thợ khóa đến là xong. Rồi các chú cảnh sát bắc thang leo lên ban công bên hông nhà mình, mẹ hồ nghi cho rằng chỉ vô ích thôi, vậy mà mẹ nghe một chú nói "ông ấy vào nhà được rồi!".

Mẹ chẳng tin vào tai mình nữa, rồi khi nhìn chú ấy bế con và mở cửa bước ra ngoài, mẹ mới biết rằng con đã được giải cứu! Con thấy nhiều người bu quanh mình thì khoái lắm, cười toe toét, vẫy tay và vỗ tay liên tục, trong khi mẹ thì muốn độn thổ! Mẹ vẫn thắc mắc, làm sao chú ấy vào nhà được nhỉ?

Chỉ có một cách giải thích duy nhất thôi.

Con trai chắc chắn đã bò sang đấy và mở chốt cửa! (mẹ đã thấy con sang đó mở chốt cửa mấy lần rồi!)

(Tổng cộng thời gian mẹ lên tim ấy, từ khi mẹ bị con nhốt cho đến khi ôm được con, cũng phải hơn 30 phút dài đăng đẳng!)

35 comments:

  1. Kinh hoang that day cau a. Ma nay, cau co phai ton Tien cho vu goi 911 hay bi chat van gi k?

    ReplyDelete
  2. Phùuuuu đọc mà hoản theo luôn. Một kinh nghiệm nữa mà mọi người vẫn tái phạm là quên chìa khóa trong xe chung với con nữa đó em.

    ReplyDelete
  3. Ban đầu thì T ko sợ, còn thấy buồn cười và thấy con mình đúng là "thằng chó con". Nhưng khi chờ lâu quá, con thì khóc, rồi leo trèo, trong nhà cũng có cái thang T vừa lấy ra chưa kịp cất, nghĩ đến đó thì lại sợ. Và nhất là khi gọi cho thằng khỉ thợ khóa thì nó bán cái, nói phải gọi cho cảnh sát thì mình thấy sự việc sao mà nghiêm trọng!

    vụ 911 emergency ko tốn tiền đâu G, mình đóng thuế rồi mà! Cũng chẳng chất vấn gì, chú cảnh sát chỉ hỏi T vụ gì xảy ra thế, T nói bị con trai vặn khóa cửa nhốt ở ngoài thôi :-)

    ReplyDelete
  4. thiệt, buổi chiều hôm đó em đang nhức đầu chóng mặt, giải quyết vụ đó xong, tỉnh người ra luôn =)). Em cũng hay để ý vụ chìa khóa xe lắm, lơ là, mình khóa cửa xe nhốt con trong đó cũng chết! Mà chắc em phải tìm hiểu xem tiền thay kiếng xe là bao nhiêu, để lỡ có xảy ra, mình cứ đập cửa kiếng xe cho nhanh gọn, chứ gọi đầu này đầu kia, thằng nhỏ chết ngộp ở trỏng luôn!

    ReplyDelete
  5. bây giờ nghĩ lại, đúng là trẻ con có thể chết/ thương tích nặng trong tích tắc vì sơ xuất của người lớn. Thế cho nên khi nghe có đứa trẻ mắc kẹt trong nhà, cảnh sát luôn đến thật khẩn cấp, và họ sẵn sàng phá cửa hoặc bằng mọi cách để vào nhà giải cứu đứa bé. Sau vụ này mẹ cọp cũng nên học hỏi kinh nghiệm nhé :-)

    ReplyDelete
  6. thót tim thật chị ạ, nhưng may là mọi chuyện đã ổn
    Chị bình tĩnh thật

    ReplyDelete
  7. Ban đầu thì chị bình tĩnh, nhưng đến khi phải gọi 911 là cảm thấy run, vì cảm giác tuyệt vọng ập đến, cứ sợ nhìn thấy con bị nguy hiểm mà ko thể làm gì để cứu được con ... lúc đó trong đầu chị đã manh nha ý định chạy đi mượn cái xẻng cái cuốc cầm sẵn, nếu thấy nguy hiểm cho con thì đập cửa luôn đó em à!

    ReplyDelete
  8. dạ, có lẽ, người mẹ nào cũng sẽ làm thế, nếu con mình bị nguy hiểm, nhưng em phục chị lắm, vì chị rất bình tĩnh, mà bé Skye cũng lanh thật chị hen, biết mở cửa cho chú cảnh sát nửa chứ :)

    ReplyDelete
  9. Noi that voi cau chu chang co vu nao giong vu nao dau.

    ReplyDelete
  10. ủa sao từ đầu tới cuối ko thấy gọi cho chồng vậy ta?
    Ở Mỹ riêng những trường hợp khẩn cấp thì rất thích vì họ phản ứng rất nhanh, đặc biệt ở những nơi ko lo tắc đường thì họ còn nhanh nữa. Con tớ cũng làm tớ run lẩy bẩy vài lần mặc dù chưa phải gọi 911 lần nào. Các chú cứu hỏa mang tiếng cứu hỏa nhưng chính ra việc các chú hay làm nhất là phá khóa, trèo ban công, khều mèo từ trên cây xuống vv.
    Cậu chú ý cả các thể loại chìa khóa phòng, nhà vệ sinh, vì nhiều khi bọn này chúng nó tự nhốt chúng nó trong đó, thậm chí là nhốt cả mình.

    ReplyDelete
  11. Em đọc chị kể mà cũng hoảng rồi . Cũng may mọi chuyện ổn chàng Skye an toàn. Quả là bài học kinh nghiệm để đời cho những người làm mẹ như chị em mình.

    ReplyDelete
  12. phù...hú hồn bà ơi may là bà đã cẩn thận khóa các cửa khác với lại thah chắn cầu thang đấy chứ không anh Skye lại trèo lên cầu thang nữa thì còn lo hơn. tui nghe dịch vụ cảnh sát bên bà mà thèm, bên tui thì chắc không được như thế. hàng xóm tui cũng sảy ra chuyện tương tự như vậy cũng có con nhỏ khóa cửa bên trong cuối cùng phải gọi hàng xóm đập kính cửa sổ để vào nhà đấy.

    ReplyDelete
  13. Đọc xong nhớ lại chuyện Kevin khoá trái cửa xe mà hết hồn Chị .May quá Chị hén.Bình an nha Chị.

    ReplyDelete
  14. Đọc mà tim em đập thình thịch lo quá chừng. Cuối cùng mọi việc đã giải quyết xong và mẹ đã được ôm Skye vào lòng.
    Đúng là cảnh sát bên này nhanh dã man, gọi một phát là cả đoàn đến.

    ReplyDelete
  15. Có lần em nghễnh ngãng đi ra cửa lấy thư mà lại dập luôn khóa cửa trong khi cửa sau nhà sunroom đã khóa mất tiêu thế là vẫn diện pyjama sang nhà hàng xóm uống trà ăn chocolate chờ vb 2 tiếng sau về nhà mở cửa cho vào, lol

    ReplyDelete
  16. phew....la^n sau me T đưng đo^ ra'c nua, chuyen đo' cho daddy lam.....cu* de^ tam trong garage, cha`ng di la`m ve^ tha^y se ~di do^? cho vo* tho^i. Cung may la lu'c nay van chua la mua do^ng :-)

    ReplyDelete
  17. haha, làm tớ giật mình, tưởng bà Nuôi hỏi =))

    Tớ có gọi cho chồng đấy cậu ạ, mà dạo này ông bz quá, gọi mãi chả bao giờ gặp được. Office hay cellphone đều ko được. Với lại chồng đi làm ở tận DC, đi về tới nhà cũng phải mất 1.5 tiếng đồng hồ, thế nên thôi tớ tự xoay sở cho xong!

    dạo này tớ cũng phải khóa các phòng vệ sinh lại cậu ạ, với lại tớ cũng để sẵn chìa khóa ở gần phòng vệ sịnh, bọn này chỉ cần mình quay lưng lại là đã rơi chúi đầu vào bồn cầu, sợ ghê ấy. Hôm ấy tớ chẳng muốn gọi 911 chút nào, nhưng cũng may là tớ gọi. Các chú cứu hỏa này làm việc nhanh gọn khẩn trương, thích thật :-)

    ReplyDelete
  18. uh, cái gì nguy hiểm cho mình thì ko sao, vì mình biết đường mà tránh hoặc gỡ rối. Chứ mà liên quan đến con, thì thật lòng mình rất sợ em nhỉ. hihi, ngày hôm qua chị lau kính của cửa trước, như mọi khi, chị thường đóng cửa và đứng lau bên ngoài, nhưng hôm qua chị mở toe cửa ra luôn, để chắc chắn ko đóng cửa lại, vì cu cậu khi ấy đang lon ton ở gần mẹ :-))

    ReplyDelete
  19. uh cái gì liên quan đến child safety thì cảnh sát đến nhanh lắm bà ạ. Hôm ấy cứ như trong phim ấy. Bà mẹ thì đứng ngoài mặt xanh lét, con thì khóc rống từ bên trong, các chú cảnh sát thì loay hoay tìm cách vào nhà :-)). Cũng may tui chẳng phải đập phá cửa! Với lại cũng đỡ tốn $150 mà bạn thợ khóa đòi charge :-))

    ReplyDelete
  20. uh, bọn nó nhanh lắm em ạ. Sau này em sẽ cứ phải lồm cồm bò dưới sàn để tìm các vật cứng như đồng xu hay mảnh gỗ vụn đấy, bọn nó nhặt đc là cho vào mồm ngay!

    ReplyDelete
  21. con bé nhà tớ còn đi nhặt nhạnh xương xẩu, rác rưới cho vào mồm nhanh như chảo chớp, mình mà phát hiện là bạn này cứ ngậm chặt miệng lại rồi quay đầu đi mất, mình mà cố móc miệng là nàng ấy la hét kinh người..haizz

    ReplyDelete
  22. oi, hu via chi ah...may ko co gi xay ra...nhung so lam, that day...thanks God em Skye ko co gi xay ra !

    ReplyDelete
  23. nuôi con thơ ở tuổi 2-3 tuổi này là vất vả nhất đấy, lúc các em ấy còn nhỏ, mẹ đặt đâu con nằm đó, đói thì cho ăn cho uống, hoặc lớn hẳn thì các em sẽ hiểu.. ...chứ còn tuổi này các em ấy bắt đầu mày mò, biết làm đủ thứ và chẳng biết gì gọi là nguy hiểm cả :( . Chị thử mua cái rào, khoanh thành 1 vùng cho em ấy chơi bời trong đó thôi, chứ thả em ấy chạy khắp nhà, lắm khi mình ko đủ tay đủ chân để lường hết được nguy hiểm chị ah....

    ReplyDelete
  24. Tho ra cai phuuuuu ne... Skye ko sao la yen tam roi, nho cam theo chia khoa khi buoc ra san em nhe... can than can than.

    ReplyDelete
  25. à, hôm đó T đổ rác của máy hút bụi để chuẩn bị hút bụi L ạ, vì nó đầy quá, ko đổ ra thì hút ko đc. Từ hôm đó tới giờ, chẳng bao giờ dám bước ra ngoài mà ko cắp theo thằng nhóc =))

    ReplyDelete
  26. sợ nhất là cảm giác bất lực vì ko cứu đc con đấy em ạ! Nhớ lại còn hoảng hồn!

    ReplyDelete
  27. Tuổi của con bây giờ ko quây nó lại đc đâu em ạ. Skye lại thuộc loại tò mò, cái gì cũng muốn chạm đến, chị mà quây em ấy lại thì em ấy hét chịu ko nổi đâu :-)). Dễ gì mà em ấy chịu ngồi một chỗ và chơi đồ chơi! em ấy phải men ra cửa sổ ngắm vịt, rồi quay sang nhà hàng xóm chọc con chó, rồi lại ra cửa trước chào hỏi người qua lại =)). Em ấy thích chơi đồ thiệt chứ ko thích đồ chơi hahaha. Nhà chị cũng ko có gì nguy hiểm cho con, với lại chị có lên lầu hay xuống basement đều luôn cắp theo nó, nên cũng an toàn :-) Mà chị cũng ko thích quây con lại một chỗ, vì như thế sẽ giới hạn việc học hỏi của con đấy em ạ.

    ReplyDelete
  28. em run gần chít đó chị. Tới khi bắt đầu run là cứ muốn khóc khi nói điện thoại đó :-)

    ReplyDelete
  29. hình như mẹ nào cũng từng trải qua những cơn đau tim vì bọn nhóc này em nhỉ :-)

    ReplyDelete
  30. Chị hiểu em, chị hiểu em vì chị cũng từng bị như vậy một lần mà,(chị bị khóa trái cửa vì cửa nhà chị đi ra mà đóng lại là khóa trái luôn (thay luôn loại ổ khóa đó rồi, bực mừ... hihihi) tâm trạng hoảng lọan, muốn khóc mà ko dám khóc vì sợ khóc sẽ mất bình tĩnh ko suy nghĩ được giải pháp nên đầu óc căng thẳng, ko biết phải làm sao, làm gì trước, may là lần đó chị vừa chở anh hai đi học về nên đậu xe ở ngòai mà ko chạy thẳng vô garage như mọi khi để tiện việc đi đón (anh ba khỏang 11 tháng, Út gần 2 tháng đang trong nhà), nên chị chỉ cần ra xe và mở cửa garage thôi, vậy mà chị ko nghĩ ra đó Tú, loay hoay, nạy cửa sổ, sau đó chợt nhớ ra thì thở phào... hic hic hic. Cho nên sau lần đó, chị đi đổ rác, ra cửa lấy thư là chị cầm theo chìa khóa.

    ReplyDelete
  31. Ui đọc đến đâu hồi hộp đến đó chị ạ, cũng may chị k nấu nướng j, nhìn cái hình là thấy ẻm nghịch phải biết

    ReplyDelete
  32. như trong phim của Holywood vậy. Skye nghịch quá con trai àh. Chắc giờ chị Tú cẩn thận lắm rồi, Skye từ hồi nào giờ làm chị mấy phen đứng tim còn gì :D

    ReplyDelete
  33. uh, hôm đó mọi việc dồn dập đến, may mà ko nấu nướng. Với lại hôm đó chị vừa lấy cái thang ra để leo lên lấy đồ trong bếp, may mà con trai nó ko tìm cách trèo lên. Nó mà trèo chắc chị lên tim thiệt đó em :-))

    ReplyDelete
  34. uh, đúng là giống như trong phim em ạ. Ở đây thì nhờ luật bảo vệ trẻ em cực kỳ nghiêm khắc nên khi nào có trẻ đang lâm nguy thì họ rất khẩn trương. Cũng may ...

    ReplyDelete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...