Saturday, December 17, 2016

Giáng Sinh xưa - Is it me you're looking for? (8)

    
    Đêm xuống, tiệc Giáng Sinh tại phủ thống đốc bang cũng mở màn. Rượu bắt đầu chảy, nến thơm hương vanilla và quế phảng phất khắp phòng, tiếng nói tiếng cười râm ran, và ban nhạc thính phòng của hải quân cũng bắt đầu tấu lên vài bài nhạc nền Giáng Sinh. Nhìn quanh quất chẳng thấy người quen, cũng chẳng ai để ý đến tôi. Tốt, tôi tự nhủ. Làm khán giả thích hơn làm hơn diễn viên chính, lúc nào cũng bị áp lực dưới spot light, bị nhòm ngó, bị soi mói đến tận những ý nghĩ thầm kín. Làm khán giả, tôi được tự do gần như tuyệt đối. Và tôi thích cái ý nghĩ ấy.

Đôi giày cao gót màu cam đất bắt đầu hoạnh họe đôi chân đáng thương của tôi, có lẽ vì nó bị bỏ bê quá lâu không được đụng đến nên giờ đây đang hờn trách tôi chăng?  Tôi lặng lẽ mỉm cười bâng quơ …
I’m dreaming of a white Christmas … just like the one I used to know …

Tôi nhép miệng hát theo người nhạc công đang đánh đàn piano solo trên bục. Ly vang đỏ bắt đầu làm họng tôi nóng ran, tan chảy hết những buốt giá trong lời bài hát.  Bỗng cả phòng tiệc ồ lên phấn khích, tôi đưa mắt nhìn quanh không biết việc gì đang xảy ra. “Tuyết bắt đầu rơi! A, bài hát có hiệu ứng rồi, well done!” – giọng một ai đó mừng rỡ vang lên như trả lời câu hỏi của tôi. 

… “May your days be merry and bright … and may all your Christmases be white …”

Ban nhạc bắt đầu chuyển sang những giai điệu hùng tráng của quân đội, ồn ào hơn, náo nhiệt hơn, khách mời cũng phải gào to hơn vào tai nhau, buổi tiệc đang đến cao trào. Tôi hơi nhức đầu, đôi chân cũng bắt đầu tê dại vì đôi giày hay quấy phá kia.  Những gì chị phụ nữ đang trò chuyện cùng tôi đang nói, tôi hầu như không thể lĩnh hội được nữa. Đầu cứ choáng váng, mắt hơi hoa lên, tim đập loạn xạ. Đừng, đừng, không được xảy ra vào lúc này nhé. Nơi đây không có chỗ để nằm gác chân lên cao như ở nhà bạn trong lần tiệc tùng nọ đâu nhé … Rồi chị ấy cáo từ để đi gặp vài vị khách đặc biệt nào đó, tôi mừng rơn, lảo đảo lẻn ra ngoài. Hơi lạnh cuối năm phả vào mặt, vào tay và nhất là vào đôi chân lạnh cóng. Rùng mình. Mặc kệ, tôi cần tí không khí của tự do, của riêng tôi. Gió mơn man thấm đẫm vào từng hơi thở, mang theo hương vị quế, hồi, vanilla của đêm Giáng Sinh quyện cùng mùi gỗ mục và nhựa thông mộc mạc.  Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật dài …

“Nhắm mắt trong khi đang chóng mặt và chót vót trên giày cao có thể bị ngã đấy!”
“???”
“Xin chào, tôi là B.”

Một phút im lặng chết chóc.

“Cám ơn anh đã cảnh báo! Tôi rất ổn.”
“Có thật không đấy?”
“!!!”
“Xin lỗi, tôi không có ý định làm phiền. Chào cô!”

Người đàn ông trong bộ quân phục hải quân trắng muốt, lưng quay về phía ánh đèn giở nón ra, hơi nghiêng mình, rồi quay lưng bước về phía khu nhà tiệc. Được vài bước, anh ta dừng lại.  

“Cô không có ý định níu tôi lại à?”
“Tại sao tôi lại phải níu kéo kẻ phá rối nhỉ? Đùa thôi, anh không phải đi nếu không thích.”
“Nhưng cô có thích tôi ở lại không?”
“…”
“Im lặng nghĩa là đồng ý?”
“Tôi vẫn chưa nhìn thấy mặt anh, kẻ phá rối ạ.”

Tự nãy giờ, anh ta vẫn đứng ở phần tối của khu vườn, nhưng tôi hơi ngờ ngợ. Thôi đúng rồi, đó là tay nhạc công chơi piano trong ban nhạc. Anh ta trông cũng giống một người phục vụ ở trong ấy, hình như anh ta có mang hai ly champagne cho tôi và chị phụ nữ khi nãy.  

Một nhạc công hải quân kiêm phục vụ ẩm thực? Anh ta là ai nhỉ?

“Ngoài trời lạnh quá, cô ra đây làm gì?”
“Thế còn anh thì sao? Anh ra đây để làm gì?”

Anh ta mỉm cười không trả lời. 

“Thật ra tôi muốn cảm ơn cô vì cô là người duy nhất đã chiếu cố đến âm nhạc của tôi khi nãy!”
“Anh có nói quá không đấy?  Mọi người ai cũng vỗ tay tán thưởng mỗi khi anh và ban nhạc trình diễn xong một nhạc phẩm cơ mà?”
“Nhưng đâu có ai nhép môi hát theo tôi đâu? Người ta chỉ quan tâm đến cuộc hội thoại, đến việc phải nói những gì để mình có vẻ thông thái, đến vẻ ngoài của mình xem có đủ đẹp, đủ đạo mạo hay không thôi … tóm lại, người ta ai cũng tranh thủ gây ấn tượng tốt với người đối diện, họ chỉ chợt tỉnh khi nhạc vừa dứt, rồi như cái máy, họ cứ vỗ tay chiếu lệ thôi!”
Anh ta lại mỉm cười, đôi mắt nhìn tôi dò xét, còn tôi hơi phân vân.  Tại sao anh ta biết tôi hát theo nhỉ?  Kể ra, nơi tôi đứng khi nãy cũng không quá xa sân khấu, nhưng tôi chủ động chọn một góc hơi khuất, thế mà anh ta cũng nhìn thấy tôi à?  Rồi anh ta đổi đề tài. 
“Bạn đi cùng của cô đâu rồi?”
“Ơ, ông ta không phải … bạn tôi!”
“Tôi đâu có ý đó!” Anh ta hơi mím môi, có vẻ như cố nhịn cười, rồi định nói gì đấy, nhưng thôi.
Một cơn gió thoảng nhẹ, mang theo một ít tuyết đang rơi lả tả hắt vào người, tôi gần như run bắn lên vì lạnh.  Mặc dù nơi chúng tôi đứng có mái che nhưng thi thoảng vẫn có một ít tuyết bắn vào. 
“Ta nên vào trong thôi, tôi thì không sao, nhưng trông cô nhợt nhạt lắm rồi, không khéo lại bị cảm lạnh đấy.”
Mặc dù chẳng muốn tí nào, nhưng tôi không thể ở ngoài đấy thêm một tích tắc nào nữa.  Tôi tò mò về anh ta quá, có bao nhiêu thắc mắc chưa được giải đáp.  Nhưng vừa nhấc chân lên, bàn chân tôi đau điếng, phần vì đôi giày chết tiệt kia, phần vì đứng lâu và lạnh quá, nó như bị đóng băng và tê dại, tôi có cảm giác nó sẽ vỡ vụn ra mất.  Thấy tôi tần ngần, anh ta như hiểu ý, bước đến gần, gập cánh tay phải và vòng về phía tôi: 
“Có vẻ như cô cần được giúp đỡ, phải không?”
Tôi hơi ngại, nhưng trong hoàn cảnh này như người chết đuối vớ được phao, tôi quắp luôn cánh tay cứng cáp của anh ta để đi vào trong đại sảnh, cố gắng hết sức để không bước khập khiễng.  Tôi giật mình, hình ảnh này sao quen thuộc quá.  Cái cách anh vòng cánh tay làm chỗ vịn cho phụ nữ đi cùng, cách anh ta sải bước khoan thai, bộ quân phục sĩ quan, và … chiều cao ấy, trời đất ơi, chẳng lẽ??  Trong lúc hoang mang, có lẽ tôi đã cấu mạnh vào cánh tay ấy khiến anh ta lên tiếng: 
“Này, nếu cô làm tôi đau thì tôi không dắt cô đi vào trong được đâu nhé!  Cố lên đi, tôi sẽ đưa cô đến chỗ có ghế ngồi kín đáo để cô có thể tạm thời tuột giày ra như cô đã làm khi nãy ấy”, anh ta lại cố nhịn cười, còn tôi thì mặt nóng ran lên vì xấu hổ, nhưng anh ta lại nói tiếp. 
“Cô yên tâm đi, tôi dám đảm bảo với cô chẳng ai trong đám khách khứa ấy để ý đến người khác ngoài bản thân họ đâu, thế nên bí mật của cô sẽ được giữ kín”, anh ta ngưng lại vài giây, “trừ phi tôi lỡ miệng kể cho người khác nghe!”
Đến lúc này thì anh ta không nhịn cười được nữa, phô diễn chiếc miệng rộng đầy nam tính và dưới khóe miệng lún sâu thêm mấy cái đồng điếu.  Suýt chút nữa thì vẻ điển trai của anh ta đã khiến tôi quên mất về sự bực bội của mình lúc ấy, tôi chỉ kịp níu cánh tay anh lại và càu nhàu: 
“Anh làm gì mà theo dõi tôi sát nút vậy? Còn nữa, anh quan hệ thế nào với Jacqueline?”
Tôi khoái trá, nghĩ rằng anh ta sẽ bị bất ngờ vì bí mật của mình đã bị tôi phát giác, nên anh ta đừng hòng trêu chọc tôi.  Những tưởng anh ta sẽ sững lại, sẽ hỏi tại sao tôi biết, hay ít ra cũng phải có một chút phản ứng nào đấy, thì, hoàn toàn trái ngược với mong đợi của tôi, anh ta lại rất thong thả: 
“Mẹ tôi tệ thật, tôi không ngờ bà ấy chưa bao giờ nói với cô về cậu con trai yêu quý của mình!”
“Hả?”
“Và cô cũng thế, chẳng hề hay biết tôi đã từng mất ngủ vì tiếng đàn của cô!”
Trong một thoáng, tôi tưởng anh ta nói những lời hoa mật để hòng cưa cẩm.  Có lẽ cái miệng cười đầy chất hào sảng cùng chiếc cằm hơi vuông cộng với những lúm đồng tiền đồng điếu ấy đã làm tôi có ý nghĩ này, rồi tôi chợt hiểu ra ý giễu cợt của hắn vài tích tắc sau đó.  Cái gã vô duyên này, sao lại trêu tôi hết vụ này đến vụ khác như thế? Tự dưng tôi như mất hết thiện cảm với hắn, kể cả vài giây tôi bị xiêu lòng vì vẻ điển trai phong độ khi nãy cũng như vừa tan biến.  Tôi muốn buông tay hắn ra để tự đi vào nhưng thật sự tôi không thể.  Đôi giày quá cao, chân thì đau buốt, đầu thì vẫn còn hơi lâng lâng vì rượu vang, tôi chỉ ước gì mình có thể đi chân trần và tìm một cái ghế bành êm ái nào đó mà thả phịch người xuống.  Tôi im lặng, muốn tìm cách trả miếng cho hả dạ, nhưng chẳng nghĩ ra được cái gì cả, cứ thế lầm lũi bước đi, cảm giác thật thảm hại.  Gần đến cửa chính, anh ta đột ngột dừng lại. 

“Cô có ổn không đấy?”
“Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm!” Giọng tôi đầy hờn trách vu vơ.
“Có cần tôi tìm giáo sư Reynolds cho cô không?”
“Hả?”
Tôi giật mình.  Té ra, anh ta đã biết tôi từ lâu, từ bao lâu thì tôi không rõ, nhưng rõ là anh ta đã biết khá nhiều về mình.  Tôi định châm chọc trả miếng, rằng tôi không cần bất cứ sự trợ giúp nào của anh ta nữa, vì anh ta là một stalker, nhưng khi cảm nhận được sự lo lắng chân thành trong giọng nói và nhất là trong ánh nhìn từ đôi mắt xanh xám sâu hun hút ấy, tôi lại mềm lòng.  Mà kêu ông giáo sư ấy thì có ích gì cho tôi chứ?  Bỗng tôi hắt hơi một phát, rồi hai, ba cái nữa, anh ta không nói gì thêm mà nhanh chóng đưa tôi vào trong, nơi có ghế ngồi, như anh ta đã hứa khi nãy!  Rồi anh ta quay lại, trên tay là một ly nước cam cho tôi.  Tôi cảm động, trong tích tắc đã tha thứ tất cả cho hắn!  Chưa kịp cám ơn thì có tiếng con gái nũng nịu: 
“Ôi kìa B, anh đi đâu tự nãy giờ thế này?!”
Một cô gái xinh đẹp vừa bước đến, tóc vàng óng xõa đến ngang lưng, dáng đi uyển chuyển mềm mại, vóc người cân đối trong bộ váy ôm sát người trông rất gợi cảm.  B vừa cúi người xuống đưa ly nước cam cho tôi, trong một thoáng, tôi thấy có vài gợn mây đen trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp ấy.  Anh nói nhỏ với tôi “Tôi sẽ quay lại ngay, cô cứ ngồi nghỉ ở đây nhé!”.  Rồi khi anh vừa đứng thẳng lên, cô nàng đã quàng vai bá cổ anh, thân thiết, tình tứ.  Tôi gần như nín thở …

2 comments:

  1. Ô vậy là hồi tháng 11 dự đoán đầu tiên của em là anh chàng bí ẩn này là con trai của J lại trúng phóc nhỉ ^_^.
    Lại chờ tiếp các tập tiếp theo.
    Chúc gia đình và chị một giáng sinh hạnh phúc. Em.

    ReplyDelete
    Replies
    1. :-), em đoán như thần!

      Cám ơn em! Chúc em và gia đình Giáng Sinh an lành hạnh phúc nhé :-).

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...