Wednesday, October 29, 2014

Đóa hồng kiêu sa rồi cũng tàn ...

Tối hôm kia tôi đi ăn tối sinh nhật một chị bạn.  Năm nào cũng vậy, sinh nhật chị này là đi ăn ở nhà hàng Ý ấy.  Đồ ăn ngon, giá hợp lý, phục vụ dễ thương, lịch sự chu đáo, bày trí lịch sự ấm cúng.  Sống ở quê, chỉ cần thế này là đủ.  Cần gì fine dining ở chốn thị thành, vừa đắt ngập mặt, khẩu phần chỉ quơ một đũa là hết suất ăn, vừa phải ăn nhẹ nói khẽ sợ làm phiền người khác! (phóng tác từ "con cáo và chùm nho" ka ka ka).

Lần thứ hai, tôi gặp bà/ chị ấy.  Lần đầu gặp chị ấy, cũng tại bữa tiệc sinh nhật này hồi năm ngoái, tôi đã có ít nhiều ấn tượng.  Chị ấy trông khá trẻ so với tuổi, nhưng chủ yếu là nhờ phong cách ăn mặc trẻ, thời trang, kiểu tóc trẻ, chứ giọng nói và làn da thì do hút thuốc nhiều lại tố cáo tất cả.  Nhưng dáng chị cũng còn ngon lắm.  Chị vừa tròn 60 hồi tháng 8 vừa rồi.  Tôi gọi chị là chị vì không nỡ gọi là bà.  Chị độc thân, vừa ly dị chồng, không con cái, có một công việc tốt với thu nhập cao, và sống ở một căn hộ khá sang ở thành phố quý tộc Annapolis.  Tôi nhìn chị ấy thì bất giác chép miệng "sống độc thân, kiếm nhiều tiền, công việc thú vị, nhan sắc và dáng không tệ (mình bắt buộc phải thêm vào cái body, vì đàn bà Tây tầm tuổi chị chẳng mấy ai còn giữ được dáng như thế), sống đời thành thị hiện đại, kể ra cũng thích!".  Từ hồi sinh con và chuyển về quê sống, mặc dù rất thích sự yên ả thoáng đãng nơi đây nhưng thi thoảng tôi nhớ thành thị kinh khủng.  Thích cái yên ắng của quê, nhưng bản thân mình sinh trưởng ở SG thì máu thịt mình cũng đã ngấm nhịp sống đô thị khá nhiều.

Ăn uống xong thì cả hội kéo nhau ra Victory Lounge.  Đám bạn mỗi khi rượu vào là vỗ vai tôi "mày phải đến cái V bar ấy cho được nhé!  Nhiều cái hay lắm!".  Tôi thì biết tỏng cái bar này là loại gì rồi.  Ngày nào đưa đón con đi học cũng đi ngang đó hết.  Tối hôm ấy là lần đầu tôi đến nơi ấy.  Một cái bar buồn tẻ, khi tôi đến đã hơn 9g tối mà chỉ lác đác 2 mống ngồi ở quầy bar.  Hai chị bạn ra thụt bida, tôi chỉ ngồi uống ly cocktail và nhìn ngắm khung cảnh old-men bar buồn thảm mà đám bạn kia thường nhắc đến.  Được gần 40p sau thì có thêm vài mống nữa bước vào.  Như đã nói, đây là loại bar xập xệ vùng quê, độ sang trọng và thời trang của đối tượng đi bar ở đâu thì ai cũng rõ!  Rồi tim tôi hơi se thắt khi vô tình nhìn ra quầy bar.  Chị bạn 60 tuổi của tôi, dáng sang trọng thời trang, chân bắt chéo điệu đà, lưng thẳng, ngồi sát sàn sạt bên chị là một người đàn ông trung niên mới quen, chắc cũng trạc tuổi chị hoặc trẻ hơn một chút, quần jeans thụng, áo "sweat shirt", giày thể thao, cả hai đang ngồi chụm đầu vào nhau ra chiều đang chìm đắm trong một cuộc trò chuyện thân tình.  Có vẻ như họ đang trao đổi số điện thoại.  Tôi về sớm.  Bước đến chào tạm biệt chị, chị lật đật quay ra ôm tôi, mắt lờ đờ vì rượu, miệng trễ xuống nên việc phát âm bắt đầu mang âm hưởng lè nhè.  Tôi thương cảm cho chị quá.  Người đàn bà thành đạt, đọc nhiều, ưa thích thời trang, nghệ thuật, từng sống ở NYC nhiều năm, giờ đây lại cô đơn, lưu lạc ở một quán bar tồi tàn cà kê với một gã đàn ông rõ ràng thấp kém hơn chị rất nhiều.  Đàn bà mà luôn khao khát yêu thương, dù ở độ tuổi nào cũng có thể yêu mãnh liệt.  Cái sự cô đơn của chị nó mạnh mẽ đến nỗi chị có thể quên hết, rũ bỏ hết những thứ phù phiếm chị mang trên người để trở về với bản năng đầu tiên của đàn bà, sống thật với nó, rồi ngày hôm sau như lệ thường, chị lại khoác cái vỏ bọc của người đàn bà thành đạt vào thân, bước vào một ngày mới. 

Nếu chị thật sự cảm thấy người đàn ông ấy mang đến cho chị một niềm vui nho nhỏ, dù trong chốc lát, sao tôi lại thấy thương chị?

4 comments:

  1. Thương giề hả người, trên đời này không có ai khờ hết. Cần gì thì đi tìm cái đó thôi. Chị ấy mà đẹp, ở đỉnh cao thì vợt những anh ở tầm cao, giờ già nhưng vì vẫn còn đẹp ở mức tàm tạm so với tuổi, thì vợt những anh trung bình. Như mình bằng tuổi chị ấy chắc vào bar bị đuổi về quá.
    Tớ thì chỉ đi bar cùng cả hội bạn từ hồi còn độc thân bay nhảy. Giờ vào bar, thấy mình ngượng nghịu lạc điệu, chả dám vào nữa.

    ReplyDelete
  2. Ôi, tớ đâu có thương vì chị ấy khờ đâu cậu. Thương là ở sự hết thời của chị ấy, và cũng là của đàn bà nói chung í. Cảm giác này cũng giống cảm giác mỗi khi tớ nhìn ảnh của những người đẹp vang bóng một thời khi họ 60,70 cậu ạ. Đàn bà dù đã từng đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì đến tuổi này chỉ còn có nước vớt bèo vớt bọ về ... ăn với cám lol.

    Chán quá cậu ạ. Dạo này ko thích ngắm nghía trong gương nữa, ko dám soi kỹ mặt nữa, càng soi càng trầm cảm!

    ReplyDelete
  3. Sao lại thế, tớ thấy mặt cậu rất đẹp mà, thân hình thì tớ không biết vì chưa thấy bao giờ nhưng mặt thì rất đẹp. Đẹp vừa thôi còn chừa chỗ cho người khác nữa chứ hả.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Haha, cậu chưa bao giờ thấy thân hình tớ thì hiểu rồi đó :-D. Người tớ ko đẹp, nên chẳng bao giờ khoe. Tks cậu, nếu mặt tớ đẹp như ấn tượng của cậu thì bây giờ xuống nhiều lắm rồi. Ko trang điểm là ko xong ...

      Delete

Happy Valentine's day!

Tình hình là Valentine năm nay mình đành lỗi hẹn với vụ ra sách GSX, là bởi vì nhà xuất bản làm việc theo kế hoạch từ đầu năm nên muốn nhét ...