Đón tôi tại cổng là một gương mặt không mấy thiện cảm, cô
nàng mang hàm răng hô với chiếc cằm độn nhiều lớp che mất chiếc cổ to bè đặt
trên thân hình đẫy đà chắc nịch như một bao tải gạo vừa bị thả phịch xuống đất. Tôi luống cuống, không biết phải làm gì thì
cô ả lại càng chằm chằm nhìn tôi có vẻ hằn học khó chịu hơn. Về sau, tôi được biết cô tên là Daisy, con
chó bulldog to bè lúc này vẫn gầm gừ quan sát tôi từ bên kia chiếc cổng sắt. Vừa may, Jacqueline kịp đi ra giải cứu tôi,
trên tay bà vẫn còn đeo găng làm vườn và chân mang đôi ủng đi mưa đầy họa tiết
sặc sỡ.
-
Xin lỗi cô nhé, tôi thường giữ Daisy trong cũi mỗi
khi có khách lạ đến nhà nhưng hôm nay mải mê làm vườn nên tôi quên mất việc ấy. Suỵt, Daisy, im nào! Cô ả chỉ giả bộ thị uy với người mới đến nhà lần
đầu thôi, nhưng nếu cô cho ả liếm tay và chơi với ả thì cô sẽ trở thành thượng
khách trong những lần sau đấy!
Tôi buồn cười nhìn gương mặt của Daisy, nó làm tôi nhớ đến
con chó bulldog trong phim hoạt họa Tom & Jerry, dáng cũng gồ ghề to bè và
gương mặt thì như vừa bị Mike Tyson đấm cho một phát chí mạng khiến nó bẹp dúm
và răng môi lẫn lộn như thế. Nghĩ đến vụ
“răng môi lẫn lộn” thì tôi không nhịn được cười, không thể tìm từ nào tả đúng
hơn sắc đẹp của Daisy!
Buổi học dương cầm đầu tiên của tôi diễn ra êm ả. Jacqualine là người thực tế, bà dắt tôi đến
ngay chiếc baby grand đặt chễm chệ ngay giữa tiền sảnh, gọi tên những chi tiết
của chiếc đàn để tôi làm quen với các khái niệm căn bản, dạy tôi tư thế ngồi với
lưng thẳng và hai bàn chân đặt phẳng trong khi hai chân tạo thành góc vuông trên
nền nhà, vai thả lỏng, v.v. Tôi lắng
nghe không sót một chi tiết, lòng hồi hộp bồn chồn, chỉ mong được sớm chạm tay
vào những phím đàn tinh tế ấy.
-
Cô là người đầu tiên đến đây học đàn mà không cần
chỉnh ghế ngồi cho vừa tầm đấy. Học trò
của tôi nếu là trẻ con thì tôi phải nâng ghế lên, và nếu là người lớn thì tôi lại
hạ thấp xuống.
Tôi đang suy nghĩ xem ý bà đang nói gì, thì chợt hiểu
ra. Tôi và Jacqueline có chiều cao tương
đương nhau, và bà thích thú với điều ấy vì bà là người nhỏ nhắn, ít khi nào gặp
được ai cũng bé như mình. Vậy là mình vừa
ghi điểm với cô giáo, hi hi … tôi tự nhủ, lòng vui vui.
Tối hôm ấy, việc đầu tiên tôi làm khi vừa về đến nhà là cắt
trụi móng tay đi. Mặc dù Jacqueline tế
nhị không đề cập đến việc ấy nhưng khi bà nhắc đi nhắc lại là phải cúp bàn tay
lại khi đàn và chạm phím đàn bằng đầu móng, thì tôi hiểu lời bà nói. Thảo nào tôi thấy móng tay bà rất ngắn, và
không sơn sửa gì cả. Sau giờ học, bà mời
tôi đi một vòng tham quan khu vườn hoa tuyệt đẹp do chính tay bà chăm sóc, rồi
ngồi ăn bánh uống trà ngoài đấy và cuối cùng bà cắt tặng tôi một bó hoa đủ thể
loại để mang về. Hôm ấy trời se lạnh
nhưng vẫn còn nắng, cảnh vật êm đềm, tôi lại được ăn bánh uống trà trong khung
cảnh kỳ hoa dị thảo sau khi vừa được học đàn dương cầm lần đầu tiên trong đời,
tôi như người lên chín tầng mây, về đến trước cửa nhà vẫn còn ngẩn ngơ như vừa
trải qua một giấc mộng đẹp. Đóa hoa
Jacqueline vừa tặng quá đẹp, nhưng tôi chẳng có cái bình hoa nào cả, thế là tôi
vơ lấy viên phấn, viết vội “bình hoa” lên tấm bảng đen trong bếp cho danh sách
đi chợ cho ngày hôm sau.
.
Càng qua lại nhiều với Jacqueline, tôi càng cảm thấy nghẹt
thở vì bà am hiểu nhiều thứ quá, mà bà lại rất thích trò chuyện mới chết đứa lơ
ngơ như tôi. Chưa kể, thi thoảng bà còn hay
mời tôi đi ăn trưa ăn tối, tiệc tùng linh tinh với hội bạn cầm kỳ thi họa vốn
cũng rất ưa thích tranh luận, triết lý, đậm chất Pháp, như bà! Khổ thân tôi, vừa mới chân ướt chân ráo ra khỏi
mái trường XHCN, thầy cô nói gì mình gật nấy, giờ phải tham gia với hội này,
tôi cảm giác mình như đang rơi tự do cái toẹt xuống một môi trường nơi người ta
cực thích tranh luận và bảo vệ quan điểm của mình đến mức sống chết như nơi
đây. Thế là, trong những chuyến đi ra
thư viện lấy sách cho sếp, tôi lại nhét túi thêm sách cho riêng mình. Ban đầu chỉ là sách về nhạc lý, vài cuốn tiểu
thuyết kinh điển, cho đến lịch sử âm nhạc, sau nâng cấp lên một chút sang hội họa,
tiểu sử của mấy ông già nổi tiếng trong lĩnh vực này. Bà thủ thư bắt đầu để ý đến tôi, khi thấy tôi
cứ mượn hàng đống sách dày, và chỉ trong một tuần là đã mang sách đi trả. Kỳ thực, tôi làm sao đọc cho hết đám sách khô
khan ấy! Tôi chỉ đọc tiểu thuyết thôi, để
mơ mộng, chìm đắm, và giữa những lần cao trào của cảm xúc, tôi lại lôi mấy quyển
sách chết tiệt kia ra mà ghi chép lại tên sách và tên tác giả, vài chi tiết
trong phần giới thiệu sách, rồi quẳng chúng sang một bên và tiếp tục phiêu du
vào thế giới huyền ảo của những tiểu thư, công tử quý tộc châu Âu cách đây vài
thế kỷ. Tôi đang học để đối phó, và tôi
cực ghét chuyện này, nó khiến tôi muốn nôn mửa.
Ngặt nỗi, Jacqueline lại thường tỏ ra ngạc nhiên thích thú khi thấy tôi
biết cái này cái kia, và tôi thì thường chỉ góp vài câu khi bắt buộc phải thế,
chứ đa phần thời gian, tôi nhường cho những người thích nói kia được làm cái việc
họ thích. Tôi lắng nghe, cũng là một
cách để học hỏi.
Và tôi bắt đầu chán cái nếp sống giả tạo này, nhưng không biết
phải thoát ra khỏi nó bằng cách nào, cho đến một hôm …
Em đợi từ tháng 7 đến giờ mới đọc được phần tiếp theo của câu chuyện của chị. Em thích dõi theo chuỗi cảm xúc của nhân vật "tôi", và sốt ruột đợi đến "một hôm" để xem "tôi" sẽ tìm ra được giải pháp nào sống đúng như chính mình mà vẫn có thể hạnh phúc với người bạn đặc biệt này. Đừng để em phải đợi thêm 4 tháng cho phần 6 chị ơi ^_^
ReplyDeleteĐây, em không đợi được 4 tháng thì 4 ngày nhé :-). Nhanh thật, em nói mà chị giật mình. Đã 4 tháng từ ngày chị post bài cũ, thời gian trôi nhanh khủng khiếp!
ReplyDelete